Tà dương chầm chậm khuất sau rặng núi phía xa, Lục Cửu Châu đã ngồi tại chỗ gần một canh giờ không hề nhúc nhích.
Mồ hôi túa ra ngày một nhiều, ông đã rơi vào tử cục.
Chẳng biết qua bao lâu, vầng minh nguyệt bắt đầu ló dạng, đám đông đã có chút nhàm chán bỗng nghe thấy một tiếng động.
Cộp!